1/4/13

Hoa vàng bên sông…



Hà Công Trường
Lần này tôi ra Hàn Giang lặng lẽ nhưng không hiểu sao hai đứa bạn vẫn biết  để xuống chơi - một thằng mít ướt khi thấy tôi vừa ra đã nằm bẹp một chỗ không đi chơi được, thằng nữa nhít lên “mày ăn gì để tao mua?”, rồi hắn mua nào cháo gà, và cả bánh canh tôm. Anh quản lý chạy lên theo: “Hai cậu kia trật tự nếu không tôi đuổi ra bây giờ”. Hai thằng nhấm nhẳng: “Mày lo ăn cho hết cháo đi rồi bọn tao chở ra biển, còn nếu không thì…” hai thằng dí dí nắm đấm… đến không nhịn được cười với hai thằng bạn. Ăn hết tô cháo gà của bạn mà mồ hôi quyện nước mắt… cuối cùng chỉ còn hai thằng… sau những nổi trôi cuộc sống.

16/3/13

Hãy để anh yêu em sau mồ sâu đất lạnh…


Hãy để anh yêu em sau mồ sâu đất lạnh…
          Hà Công Trường
          Đêm buông xuống thật nhanh mang theo chút gió lành lạnh. Đêm yên ắng nghe được tiếng muỗi hòa vào trong tiếng sóng đêm rào rạt vỗ bờ. Buồn! Nỗi buồn như từ vạn thuở len vào tim nhè nhẹ mang nỗi đau ẩn dấu vào đêm -  đêm xác xao cuộn vào lòng những thổn thức… chợt hỏi biển có mặn bằng nước mắt hay không? Chiều nay vừa đón bạn ghé chơi, thằng bạn thân thuở còn cắt cỏ ở quê nhà rồi đánh đu đến cả những ngày trên rừng sâu “sáng làm chó, chiều làm trâu” kéo mây, gùi gỗ… vạch bụi, luồn rừng… Ngày đó, thức ăn toàn thứ lạ những: Me đá, lá cây Mì chín, lá Lằng làm rau sống… thế thôi mà nhai nhồm nhoàm, mà ngấu nghiến đến ngon lành. Giờ bạn sau năm tháng lang bạt đã tạo nên thương hiệu, cuộc sống đủ đầy vẫn vẹn nguyên tình cảm xưa… mà cái thằng đến lạ bắt tay mình mà rươm rướm nước mắt đến độ phải chửi đổng lên hắn mới thôi.

11/3/13

NHỮNG GIAI TƯ ĐÊM BIỂN


 NHỮNG GIAI TƯ ĐÊM BIỂN
Đông Hòa
          Tôi ra lại xứ Đà mà không hẹn trước nên được chiêm ngưỡng cái e ấp, cái ngập ngừng, cái bối rối rối thẹn thùng trong phút giây gặp gỡ của Đà. Xa Đà dễ chừng hơn ba năm vậy mà ngỡ ngàng quá đỗi, Đà bây giờ không còn  ngai ngái xuân thì mà vụt thành thiếu nữ. Câu nói: Đà đổi thay trong từng chớp mắt để có người đêm ngủ dậy mở mắt rồi la oai oái nghĩ mình bị lạc vào nơi khác không đùa chút nào. Những nẻo xưa thân thuộc như đếm nay lạ lẫm với tôi – tôi như lạc trong ký ức của chính mình trong từng hoài niệm. Đà hôm nay lúng liếng, mây mẩy hút hồn trong đôi mắt của những khu đô thị chằn chặn mà ngăn nắp… Tôi gặp lại Đà qua sự náo nhiệt mà trong trẻo của 29/3 của ngõ ngang lối dọc trên bàn cờ để rồi thu vào tầm mắt tất cả những hơ hớ nõn nà của đương xuân phố xá. Tôi yêu Đà và yêu tiếng biển đêm vỗ vào bờ… những võ vàng mong manh mà sâu lắng.

1/3/13

TẾT THA HƯƠNG


Hà Công Trường
Xuân xa phương, đêm giao thừa con thắp hương trông về quê nhà bái tạ, những khói trầm cuộn vòng như gieo vào lòng con - cái cuộn vòng của quắt quay nỗi nhớ… Xuân xa, nghe đêm ba mươi thổn thức những tiếng nấc nhẹ nghẹn ngào bên gối mỏng… tiếng nhạc nhà bên cứa vào lòng những thổn thức “Mẹ hiền yêu ơi, xuân sau con sẽ về/ mẹ chớ buồn lòng nặng trĩu niềm đau/ Mùa xuân năm nay xuân mang đầy nỗi nhớ/ xuân mong chờ xuân cô quạnh người ơi…”. Đêm ba mươi, phố vàng võ đèn màu, gió len từng cơn lành lạnh con lại một mình lang thang trên phố… bóng đổ dài… đếm bước âm thầm. Giao thừa phố, nhà nhà đóng kín cửa như để ngăn những linh hồn vất vưởng khỏi vào nhà. Những khối vuông chằn chặn lạnh ngắt vô hồn kính bưng như chính chủ nó bên trong những ô vuông cửa giương ánh mắt vô cảm nhìn. Con sợ những ánh mắt đó ba mạ à, đâu phải như quê mình ấm áp mà thân thuộc… Lang thang trên phố đôi lúc muốn gõ cửa một ngôi nhà quen nhưng lại sợ… sợ mang điều rủi vào nhà để chợt cười… phố văn minh ngay cả sự mê tín… giá ở quê con đã vào nhà ai đó rồi đi hết cả xóm trong đêm giao thừa đầy ấm cúng mà không ngại ngùng hai chữ “đạp đất”. Ừ! Con muốn được về bên những người dân mắt toét, chân nứt nẻ, tay chai sần không, móng tay không sơn dũa… mà đẹp đến lạ lùng trong nghĩa tình xóm làng…

10/2/13

ENTRY CHÀO NĂM MỚI


XUÂN XA XỨ
Hà Công Trường
Ngồi đếm ngược thời gian, nhìn dòng người hối hả lại qua, những nụ cười, những cái nắm tay và muôn ngàn hoa khoe sắc, riêng mình tôi trong căn phòng nhỏ bên tách cà phê đang nhỏ giọt – giọt buồn cho ngày cuối năm của người xa quê hương. Cái Tết thứ hai trên phố núi – cảm giác cứ bâng lâng của một chút nhớ, một chút buồn, chút tê tái, chút lạnh và cả cảm giác cô đơn nơi xóm trọ quạnh hiu. Một chiếc lá rơi vội về lòng đất mẹ để nghe tiếng cựa mình của cây đang lớn, đang hớn hở chờ đón Xuân về.
Đêm như hũ nút của khoảnh khắc cuối năm ôm lấy thân cuốn tôi vào trong những ngược xuôi, thành bại. Một năm với những biến động về cả tâm hồn và cuộc sống cơm áo, sự đổ vỡ niềm tin vào những gì đã đóng đinh lý tưởng, đã có những phút giây cười vui hạnh phúc và cả những lúc nước mắt chảy ngược vào trong. Đêm lặng thầm đủ để nghe tiếng thở dài của năm thườn thượt vào không trung vào những giọt cà phê đắng đến ngọt ngào trong miệng.

6/12/12

THẦN TƯỢNG – ĐÔI ĐIỀU SUY NGHĨ


THẦN TƯỢNG – ĐÔI ĐIỀU SUY NGHĨ
Hà Công Trường
          Thần tượng là gì tôi không biết nhưng tất cả chúng ta, bạn và tôi đều sử dụng từ ngữ này khi nói về một ai đó, vậy thần tượng theo tôi: Đó là những con người tốt, có thực và họ có một khả năng vượt hẳn tất cả mọi người – khả năng đặc biệt ấy giúp ích cho xã hội. Chúng ta, những người bình thường luôn ước mơ được giống họ, luôn lấy họ để làm gương, làm thước đo cho mình trên mọi lĩnh vực – người ấy nghiễm nhiên trở thành thần tượng của ta và bất khả xâm phạm.

22/10/12

HAO GẦY DÁNG MẠ TÔI


HAO GẦY DÁNG MẠ TÔI

Tạp văn: Hà Công Trường

ẢNH INTERNET
          Vừa rồi nhân giỗ bà ngoại, mạ có ghé qua thăm con được mấy ngày. Đêm phố núi căm căm rét, gió tràn thốc mặt đường như muốn thổi bay dáng gầy của mạ. Bao năm rồi, con muốn khóc muốn ôm lấy mạ - muốn được sà vào lòng để thổn thức nhưng mạ đâu còn ôm được con trong vòng tay nữa. Mạ gầy đi quá nhiều, tóc đã thêm nhiều sợi bạc. Mạ xuống xe mệt nhoài sau chặng đường dài từ Quảng Bình vào Pleiku nơi con làm việc… Xa dáng mạ lâu ngày nhưng mạ vẫn nhận ra con từ rất xa trong cái phố núi lạ lẫm dọc ngang ồn ào. Mạ điện cho con từ khi xe vừa rời bến – Đón mạ sớm con nhé, mạ sợ đứng một mình giữa biển người xa lạ lắm con ơi. Nghe xong câu nói của mạ lòng tôi quặn thắt, nước mắt cứ thế lăn dài mặn chát…