Hà Công Trường
Xuân xa phương, đêm giao thừa con thắp hương trông về
quê nhà bái tạ, những khói trầm cuộn vòng như gieo vào lòng con - cái cuộn vòng
của quắt quay nỗi nhớ… Xuân xa, nghe đêm ba mươi thổn thức những tiếng nấc nhẹ
nghẹn ngào bên gối mỏng… tiếng nhạc nhà bên cứa vào lòng những thổn thức “Mẹ hiền yêu ơi, xuân sau con sẽ về/ mẹ chớ
buồn lòng nặng trĩu niềm đau/ Mùa xuân năm nay xuân mang đầy nỗi nhớ/ xuân mong
chờ xuân cô quạnh người ơi…”. Đêm ba mươi, phố vàng võ đèn màu, gió len từng
cơn lành lạnh con lại một mình lang thang trên phố… bóng đổ dài… đếm bước âm thầm.
Giao thừa phố, nhà nhà đóng kín cửa như để ngăn những linh hồn vất vưởng khỏi
vào nhà. Những khối vuông chằn chặn lạnh ngắt vô hồn kính bưng như chính chủ nó
bên trong những ô vuông cửa giương ánh mắt vô cảm nhìn. Con sợ những ánh mắt đó
ba mạ à, đâu phải như quê mình ấm áp mà thân thuộc… Lang thang trên phố đôi lúc
muốn gõ cửa một ngôi nhà quen nhưng lại sợ… sợ mang điều rủi vào nhà để chợt cười…
phố văn minh ngay cả sự mê tín… giá ở quê con đã vào nhà ai đó rồi đi hết cả
xóm trong đêm giao thừa đầy ấm cúng mà không ngại ngùng hai chữ “đạp đất”. Ừ!
Con muốn được về bên những người dân mắt toét, chân nứt nẻ, tay chai sần không,
móng tay không sơn dũa… mà đẹp đến lạ lùng trong nghĩa tình xóm làng…
Tết tha hương, lang thang trên phố con như kẻ độc
hành trên một sa mạc với những ô, những nhà đầy ánh đèn diêm dúa, kín cổng cao
tường đến lạnh lẽo… Phố không như quê người nhìn nhau với sự nghi ngờ, cảnh
giác, nụ cười ở phố có cả cái nanh nọc, cái giả dối, cái bỡ đỡ… đâu phải như
quê cười đến sảng khoái trong veo. Cuộc sống ở phố với hỗn tạp, với nhộm nhoạm đầy
những cạm bẫy sẵn sàng nuốt con người bằng những mánh lưới không ngờ trước… và
phố giả dối ngay cả với cái bắt tay và câu chào xã giao. Con hứa miết, đã mấy
xuân rồi vẫn lời hứa cũ… vậy mà, với người khác về nhà sao dễ dàng đến thế -
lên xe và đến nhà với con đó là cả một sự suy tính, sự đắn đo và cả lo toan nữa
và cả những lí do không nói được… Quê hương cứ ngày mỗi một xa dần theo nỗi nhớ,
theo quỹ thời gian đếm ngược đến trào nước mắt đến quặn lòng khi nhìn thấy chút
khói lam chiều hiếm hoi để hình dung ra nơi quê nhà, bên mái tranh nghèo ba mạ
vẫn thức đợi con về. Phố ngột ngạt, đôi khi con muốn được về với rừng dưới những
xào xạc lá, những róc rách suối nhưng nghĩ đến ba mạ con lại dấn bước… lang
thang trên con đường đời đầy sỏi… có đôi lúc sỏi cứa chân tướm máu… có hề gì nếu
đổi được nụ cười của ba mạ.
Con biết mâm cao cỗ đầy cũng không là gì bằng phút
giây gia đình mình sum họp nhưng hiểu cho con… con chưa thể về lúc này được. Hãy
cứ yên lòng con dù đi đâu vẫn là con của ba mạ dẫu thói đời có đổi trắng thành
đen, dẫu yêu thương giữa cuộc đời như tiền vô cảm con vẫn ngẩng cao đầu để sống…
Ngoài kia đã vang lên câu chúc năm mới, đâu đó vài tiếng mìn nổ trộm, tiếng rồ
ga của vài cậu ấm, cô chiêu thích bốc đồng xem trời bằng vung của những nhân vật
“áo gấm đi đêm” hối hả lao vào đêm đen. Tết đến của những bia bọt tràn ly, của tiền
tỷ thành lân tinh vào thinh không trong thoáng chốc… Chợt thấy nhớ những tết giản
đơn chân trần khắp xóm vẫn vang lên tiếng cười trong trẻo khắp ngõ xóm…
Và ba mạ à! Tết nay con được lì xì bằng thơ, bài thơ
chưa hẳn là xuất sắc nhưng lấy đi của con những giọt nước mắt rất thật. Bài thơ
của một nhà giáo cũng xa quê như con đồng cảm với những rung cảm rất nhẹ chạm
vào đáy lòng những người như con… để rồi con khóc… giọt nước mắt từ tim đi thẳng
vào lòng đất mẹ còn nồng ấm yêu thương chân thành. Con sẽ đăng lên đây dù biết
ba mạ không đọc được vì quê nghèo đâu biết “máy tính là chi?” nhưng con đăng
lên để chia sẽ cùng bè bạn và thay cho lời cảm ơn gửi đến anh – nhà giáo, nhà
thơ Nguyễn Đình Phê.
Tặng: Hà Công Trường
Tết
này lại tết tha hương
Quê
người bươn bải dặm đường mưu sinh
Quê
nhà nắng đã lên xanh?
Bước
qua tháng Chạp khô hanh chuyển mùa?
Cha
còn sức khỏe vào ra?
Mẹ
còn tất tả chợ xa chợ gần?
Kịp
không anh nhánh mai rừng
Em
nghe gió bấc căm căm lạnh lùa
Trước
sân hoa giấy nở chưa?
Ngóng
con luân lạc mù xa chưa về!
Nhớ
quay nhớ quắt quê nhà
Đồi
sim chiều tím mải mê cánh diều
Con
đường nhỏ nắng cong queo
Gió
Lào thông thống thổi chiều vào đêm
Xóm
nghèo đốt lá khói lên
Con
nghe cay nghẹn nỗi niềm xa quê!
Bạn
thân mấy đứa về chưa?
Bồng
con người cũ vào ra ngóng lần?
Xứ
người tay nắm tay mình
Bờ
xa sóng cả độc hành dặm xa
Xuân.
Ừ thì xuân sắp về!
Căn
nhà trọ. Lạnh. Bốn bề gió vây
Giao
thừa nhẹ hạt mưa rây
Nén
hương hướng vọng lạy này mẹ cha!
Thinh
không vẳng tiếng chuông chùa
Mười
phương Phật biết phương mô gửi… buồn.
Nguyễn Đình Phê.
H.C.T
Bài tản văn xúc động quá. Bài thơ được tặng cũng chân tình và khắc khoải không kém những dòng văn ứa đầy nước mắt. Không khóc mà lệ cứ trào ra? Đúng không em? Thương lắm người tha hương phút giao thừa! Giao thừa qua hai chục ngày rồi mà tản văn này, bài thơ này mới được "lên sóng" chứng tỏ nỗi buồn đó còn ám ảnh mãi phải không em? Vi lên nhé! Cười lên nhé! Em ơi mùa xuân đến rồi đó! Hát đi! Hãy hát lên đi Trường ơi!
Trả lờiXóa@ Anh Xuân My: Cảm ơn anh, bao cái tết đã đi qua mà cảm xúc vẫn vẹn nguyên anh ạ. Em sẽ cố gắng anh à
XóaCám ơn anh Phê chưa đó cậu?
Trả lờiXóa@ chị Hoàng Thanh Hương: Dạ chưa cảm ơn kịp chị hai à nhưng khóc thật nhiều đó chị ơi
Xóa