21/5/12

BẰNG LĂNG ƠI! TÍM CẢ MỘT ĐỜI

Đông Hòa
"Chiều nhặt cánh hoa xưa vương áo
Hoa còn đây em đã tự phương nào"
                                             (a di đà phật)
Bằng Lăng (ảnh Hà Công Trường)
             Ngày nắng. Một giấc ngủ chập chờn không yên bị đánh thức bởi tiếng ve râm ran trên cành nhãn, ve ơi kêu chi hoài cho ngày vội trôi mau. Rồi chợt giật mình choàng tỉnh, có một cái gì đó khiến lòng không yên khi nghĩ về, ta ngơ ngác tự hỏi ơ! Hè đã về rồi sao. Hè về, lại cháy lên giữa trời muôn màu hoa của muôn ngàn nhung nhớ một thuở học trò. Cái rực rỡ đỏ lửa trong lòng của Phượng, màu vàng chói mắt của Hoàng Điệp và màu tím nhẹ nhàng xao xuyến hồn ai của Bằng Lăng.
                        Bằng Lăng tím (ảnh Hà Công Trường)

          Hai từ Bằng Lăng nhắc lại trong lòng bao xốn xang bao kỷ niệm, lật đật lắm đi dọc chiều ngõ phố để tìm gặp màu hoa như sợ đánh mất một điều gì rồi chợt nhận ra ta vô tâm chi lạ. Bằng Lăng chiều nay nhìn ta bằng ánh mắt trách hờn cũng phải thôi nó đã tím hết cả chiều nỗi nhớ vậy mà đến bây giờ ta mới chịu ngó nhìn lên. Cuộc sống khiến ta quên đi nhiều thứ, cứ mải mê bước, mải mê vô tình xuôi ngược đua chen, vậy mà sao chẳng thể quên nỗi một hình bóng dầu là đã củ. Chiều nay nhìn cánh Bằng Lăng ta vô tình  nhìn lại vết sẹo trên cánh tay trái, vết sẹo đã liền da mà trái tim hãy còn lỗi nhịp hãy còn nhớ đến thắt lòng một bóng dáng tưởng đã mờ xa. 
             Ngày ấy, ta - cậu học trò cấp 3 ngờ nghệch chẳng dám nói thành câu chỉ len lén đưa mắt nhìn rồi ngượng ngùng khi bắt gặp ánh mắt "Nhỏ" trong veo nhìn lại. Một nụ cười ngượng một cái chào "Nhỏ" khe khẽ. Nhỏ mỉm cười hiền lành, nụ cười trong vắt chiếm lấy hồn ta từ đấy. Từ hôm đó cuộc đời ta sang một trang mới đầy tiếng chim rộn ràng reo hát, ta thấy lòng yêu thương tất cả, từng cọng cỏ mong manh và yêu cả con đường đi quen thuộc điều mà trước đây ta không nhận ra. Ôi! Tất cả cứ đẹp đẽ sáng rực lên dưới đôi mắt yêu đời ấy. Sau nụ cười của "Nhỏ" ta bỗng hóa thành người khác, đi học chăm hơn không còn quậy phá và luôn xung phong lên bảng giải bài tập chỉ để nghe "Nhỏ" trầm trồ khen ngợi. Ta luôn đi học sớm chỉ để đợi "Nhỏ" nơi con đường đê đầu xóm và cứ trách hoài sao đoạn đường không dài thêm chút nữa để cùng ai đó ríu ran bao chuyện linh tinh, học hành và cả ước mơ tương lai.
 Bằng Lăng đường Nguyễn Thị Định - Phú Yên 
(ảnh Hà Công Trường)
            "Nhỏ" biết không? Ngày ấy ta mơ về một thiên đường chỉ có ta và "Nhỏ" thả bước bên nhau trong ánh hoàng hôn muộn trên con đường rợp màu tím Bằng Lăng. "Nhỏ" khẽ dựa vào vai và khe khẽ hát khúc hát bình yên ngòn ngọt màu hạnh phúc. Vậy mà như chiếc bóng đứt dây vuột khỏi tầm tay với hạnh phúc thơ ngây vụn vỡ có ai ngờ. Ta bên "Nhỏ" cứ vô tư như thế đi suốt cả trời chiều trong màu tím mộng mơ, nhẹ nhàng. "Nhỏ" bảo: Thích và yêu màu tím hoa Bằng Lăng", vậy là ta kỳ công xin cho bằng được một cây đem về trồng trước ngõ hằng ngày ta chăm bẵm mà nghe trong tim một niềm vui rất lạ không thể định hình cũng không thể gọi thành tên. 
            Ngày  chia tay tuổi học trò ta đu mình trên cây hái cho "Nhỏ" chùm Bằng Lăng đẹp nhất, chùm hoa nở ngoài xa ta cố vớ đến gãy cành. Ta chới với rồi ngã sõng xoài tay vẫn nắm chặt chùm hoa đã ít nhiều bầm dập. "Nhỏ" đến bên đôi mắt âu lo, còn ta dúi vào tay "Nhỏ" chùm Bằng Lăng tím ngát khẽ cảm ơn ta rồi nước mắt chảy tràn trên đôi mắt trong veo. "Nhỏ" đưa khăn lau vệt máu trên cánh tay và bây giờ ta mới thấy đau nhưng nỗi đau ấy ngọt ngào tan chảy vào trong những giọt lệ của "Nhỏ" "Sao ấy liều quá vậy? Cứ để cho tớ lo hoài"... Tuổi ngờ nghệch tâm hồn ta như muôn vàn khúc hát êm ái làm sao vết thương ấy "Nhỏ" lấy khăn băng bó nhìn đôi tay nhỏ nhắn, ngượng nghịu khiến lòng ta như mở hội, gần, thật gần môi khẽ vô tình chạm môi. Chừng ấy thôi rồi không ai kịp nói, không gian ngừng và nhòa lệ của chia ly.
            Cất sách vở ta xếp tháng năm học trò vào ngăn ký ức, bươn chải giữa dòng đời trong đục với kiếp làm thuê bần hàn. "Nhỏ" bước vào giảng đường đại học với ước mơ Sư phạm thuở nào.  Dù xa thế giữa những lần nghỉ buổi, giữa nhọc nhằn cơm áo nặng hằn vai ta và "Nhỏ" cứ nối đều thương nhớ qua những phong thư mà cứ ngập ngừng lời trái tim không thể viết. Đêm đè nặng thời gian dần xóa vết những phong thư cứ thưa dần rồi mất hẳn để đến một hôm từ bạn ta nói "Nhỏ có người yêu rồi". Trời đổ mưa, cơn mưa với dọc ngang chớp giật, mưa bây giờ hay nước mắt ta không kịp biết chỉ biết đêm lang thang cùng ta như kẻ vô hồn. Tự đày đọa thân và trách cho người vô tình nhưng trách làm sao khi ta chưa nói  với "Nhỏ" lời yêu thương nơi trái tim nhỏ bé, ngập ngụa rồi đày đọa kiếp say men. Ngày cưới "Nhỏ" ta như người xa lạ với quà mừng một bó lớn Bằng Lăng để rồi cười mong thời gian xóa vết đi bao nhiêu mơ mộng cánh hoa chiều cứ để gió cuốn khỏi tầm tay. 
             Chiều nay ta chết lặng ngắm màu tím ấy, nghe tâm hồn xác xao những mảnh vỡ bong bóng ước mơ xưa hiện về ngay trước mắt, hình ảnh cậu trai khờ cố với lấy nhành hoa xa nhất cứ chấp chới, cứ chơi vơi. Vết thương cũ nơi cánh tay đã liền da dẫu còn để lại vết sẹo mờ nhưng vết thương trong tim hãy còn rươm rướm máu, biết bao giờ mới liền lại được đây. Ngắt khẽ một cánh hoa vẫn cái màu tím ấy nhưng nhức của đợi chờ thủy chung - hoa vẫn vậy nhưng cảnh đã khác xưa và em đã tự phương nào, trong hạnh phúc em có còn nhớ ngày xưa kia của hoa tím học trò. Có lẽ không? Bởi "Nhỏ" đâu có biết có một người đang ngóng lại kỷ niệm đang trồng lại cây hoa đã gãy ngang vì gió trước ngõ nhà. Chiều tím ngắt Bằng Lăng có kẻ khờ thầm gọi "Nhỏ" ơi!
ảnh Hà Công Trường
A di đà phật thiện tai, thiện tai
Đ.H

              

20 nhận xét:

  1. Hay quá! Kỷ niệm ngọt ngào mà buồn đau, tím ngắt mày bằng lăng. Nhỏ ơi, còn nhớ không những ngày xưa thân ái? Nếu đọc được tản văn này xin Nhỏ dành ít phút tĩnh tâm, thả hồn về lại ngày xưa Nhỏ nhé và hình dung ở phương xa nào đó người viết tản văn này đang rưng rưng. Sẻ chia cùng em nhé HCT!

    Trả lờiXóa
  2. @ gửi anh Xuân My: Cảm ơn anh đã sang thăm nhà em, can đảm lắm em mới dám đưa lên đấy anh ạ vì bên anh có hai bài quá hay rồi. Chúc anh ngày vui anh nhé

    Trả lờiXóa
  3. Nguyễn Thế yên15:29 21/5/12

    Một truyện tình sâu nặng mà lại vẫn đơn phương như vậy chỉ có ở những con người đa cảm và chịu ảnh hưởng của bản chất nín nhịn, khiêm nhường, mong mọi cái tốt hơn cho người khác nhất là người mình yêu mến, bởi vậy thường là người đa sầu, đa khổ vì cũng luôn để vuột khỏi tầm tay những điều tốt đẹp của mình. Cuộc sống vốn không tự công bằng. Mặc dù em sẽ không thể tìm được ở đâu một loài hoa tím nào khác thay thế loài hoa tím "bằng lăng" nhưng chắc chắn sẽ tìm được một loài hoa khác cũng đẹp, cũng thơm thầm thì không kém mà biết đâu càng nhìn càng thấy đẹp hơn, càng gần càng thấy thơm dịu dàng hơn tất cả...Đừng bỏ cuộc, đừng thờ ơ và đừng sống bằng quá khứ. Hãy lấy lại cảm giác, vững vàng lên em...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. @ gửi anh Nguyễn Thế Yên: Cảm ơn anh đã động viên em. Em không sao đâu anh chỉ là đã cố nhưng vaanxkhoong quên được hình bóng đã coi là củ. Chúc anh một tuần vui và hạnh phúc

      Xóa
  4. ÈO! CHUYỆN TÌNH BUỒN VẬY ANH! HÈN GÌ! BÂY GIỜ GẶP AI CŨNG GỌI BẰNG CHỊ BÉ CHỨ HÔNG DÁM GỌI BẰNG EM. HÔ HÔ! THÌ RA LÀ VẬY ĐẤY! VỖ TAY! À NHẦM! CỤNG LY!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. @ gửi mucdongphonui- đức minh: hehe chú út đừng lo. Anh không sợ ế vì ế đã là phong cách rồi và cơ bản là chưa có ai có thể thay thế được nhỏ trong trái tim anh cả. kuku

      Xóa
  5. ANH CÓ BỨC ẢNH ĐẶC TẢ BẰNG LĂNG NÀO KHÔNG?! KHOE LÊN ĐÂY ĐI!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. @ gửi mucdongphonui-đức minh: Hehe phải làm của để dành chứ đăng hết lấy đâu vốn nữa. ngày mới an lành nhé

      Xóa
  6. Đúng là đồ quỷ sứ, đã a di đà rồi mà vẫn còn...nhớ gái, vậy biết khi nào mới thành chính quả?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. @ gửi anh Nguyễn Minh Tuấn: He he trưởng quỷ ơi anh không nghe câu:
      "Bần tăng là bậc tu hành/ Bao nhiêu gái đẹp để dành bần tăng" à. Có như vậy mới nằm trong "ngũ quỷ" chứ.Thành chính quả liền nếu đang ngồi thiền có thêm dĩa thịt chó và chai rượu khekhe

      Xóa
  7. Này cậu, hoa này sau nhà chị! Bài viết cảm xúc lắm.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. @ gửi chị Hoàng Thanh Hương: Chị hai à có một cây em chụp dưới Phú Yên lận đó chị. Cảm ơn chị nhé, em viết ngay lúc chụp nhưng chưa đưa lên đến bây giờ thì đã muộn. Muộn với một câu nói, muộn để lỡ cả một đời. Chúc chị ngày vui

      Xóa
  8. Chúc ngủ ngon! Adi đà Phật!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. @ gửi anh Xuân My: Cảm ơn anh ạ. chúc anh luôn vui khỏe

      Xóa
  9. MÔ PHẬT! EM RẤT THÍCH VI TA MIN GÂU GÂU! LÀM ƠN ĐỪNG CÓ NHẮC RƯỢU BIA VÀ MỒI Ở ĐÂY. PHÁT THÈM NÊN CHẢ NGỬI ĐƯỢ TÍ VĂN THƠ NÀO CẢ. HIHI!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. @ gửi mucdongphonui- đức minh: Mịa không rượu thịt đéo viết được chú nà

      Xóa
  10. một tản văn hay giàu chất thơ trong đó.thực hay không tâm sự của người viết nhưng nó đã làm nao lòng người đọc. chúc mừng nhà văn nhé

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. @ gửi Dang Chung: Cảm ơn chú đã ghé thăm nhà, vẫn mong rằng nó là một chuyện bịa để khỏi đau lòng mà khó quá, vẫn không quên được một hình bóng đến từ quá khứ Chung ạ

      Xóa
  11. MÔ PHẬT! EM LƯỜI MÀ CÓ LẼ ANH CÒN LƯỜI HƠN EM. ĐĂNG BÀI MỚI ĐI CHỨ!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. @ mucdongphonui - đức minh: OK đang viết đừng nóng

      Xóa