1/4/13

Hoa vàng bên sông…



Hà Công Trường
Lần này tôi ra Hàn Giang lặng lẽ nhưng không hiểu sao hai đứa bạn vẫn biết  để xuống chơi - một thằng mít ướt khi thấy tôi vừa ra đã nằm bẹp một chỗ không đi chơi được, thằng nữa nhít lên “mày ăn gì để tao mua?”, rồi hắn mua nào cháo gà, và cả bánh canh tôm. Anh quản lý chạy lên theo: “Hai cậu kia trật tự nếu không tôi đuổi ra bây giờ”. Hai thằng nhấm nhẳng: “Mày lo ăn cho hết cháo đi rồi bọn tao chở ra biển, còn nếu không thì…” hai thằng dí dí nắm đấm… đến không nhịn được cười với hai thằng bạn. Ăn hết tô cháo gà của bạn mà mồ hôi quyện nước mắt… cuối cùng chỉ còn hai thằng… sau những nổi trôi cuộc sống.

 Đêm Đà Nẵng như con gái say trầu, chút lâng lâng, chút bay bổng, và cái chớp mi cong khiến bao chàng trai mê đắm như phiêu trong sắc vàng của đèn đường. Vẫn là đêm – sắc đêm thì thầm bao lời muốn nói qua tiếng cựa mình rất khẽ của cỏ, của côn trùng tìm bạn và cả những tay trong tay đầy yêu thương của nam thanh nữa tú trên phố. Đã nghe được ầm ào của sóng dù đang đi trên đường, hai thằng bạn tranh nhau đủ thứ chuyện như hình như đã theo gió bay đi hết chỉ còn sóng và sóng dạt vào tâm hồn những miên man đủ để gọi thành tên nỗi nhớ. Đặt khẽ bàn chân lên cát như sợ làm đau bờ cát hay tạo nên những vết sẹo gớm ghiếc lên những mịn màng phẳng lặng. Ba thằng người theo đuổi sóng theo cách riêng… hai thằng bạn lấy sóng làm mồi để nuốt trôi đi men cay của rượu. Thằng tôi ngồi im ngắm sóng – ngắm những con thuyền dập dềnh theo sóng như những diễn viên đang hòa mình điệu múa – vũ điệu nồng say của thiên nhiên. Gió thổi nhẹ mang chút nồng của biển hòa vào đó nỗi thương nhớ mặn mòi. Đêm của những đơn côi như tan vào những bàn tay nặng nghĩa tình của hai thằng bạn thuở hàn vi đang đặt vào vai an ủi, bàn tay ấy như xua đi nỗi đau theo con sóng. Giấu vội những nước mắt vào sóng… lại muốn được chạy hòa vào sóng vào xâm xấp nước dưới chân mà nặng nề mà ngả nghênh đến bất lực… Hai thằng bạn níu lấy thằng tôi khi chực ngã nhoài vào cát, chợt thấy bồng bềnh vào những con sóng mờ ảo… và gió… gió cuốn tôi vào màn đêm thăm thẳm. Đêm như nhung ôm lấy tôi xoay vần theo vũ điệu để tan đi sau tiếng gọi đam mê của biển, tôi chìm mãi, chìm mãi.
Nắng rọi vào mắt sau những gương mặt mừng vui mà không giấu khỏi mệt mỏi của một đêm thức trắng. Lại kiểu nói bạt mạng của hai thằng bạn: “May quá! Tưởng mày đi buôn hoa quả rồi. Định ngắm gà khỏa thân trước bọn tao á? Đâu dễ”. Nói nhảm, cả tuần không ngủ nên thèm ngủ quá ấy mà – tôi cự cãi. Thôi nằm đó bọn tao đi ăn sáng rồi mua cho mày luôn – thằng tôi định dậy cản nhưng quái lại sao người cứ như bị đá đè nặng trĩu, tay chân lằng nhằng dây nhợ, thì ra mọi bộ phận đình công chỉ còn ý nghĩ là chăm chỉ, là nghe lời. Đành ngắm nắng qua cửa sổ, nắng tinh nghịch như cậu bé tiểu học tung tăng trên những tàn cây, ngọn cỏ đôi khi nhảy chân sáo qua những ngôi nhà tạo thành những quầng sáng hút mắt. Nắng tạo thành những cây cột như chiếc gậy của Tề Thiên trên đường thỉnh kinh, lại có khi như kim tuyến đan vào không gian thành chiếc cà sa trên mình Đường Tam Tạng… Ban mai vô tư dẫu hạt sương đau đáu chắt mình từ những giọt lệ đêm để chợt nhận ra đôi khi sự vô tư cũng thành độc ác. Hương nắng thơm phập phồng theo những hồn nhiên lá gọi mùa xanh…
Chiều, mang nguồn sinh lực mới vậy là sắp giã từ Hàn Giang để ngược về phía núi – nơi có những lác đác quỳ nở muộn. Dòng sông chiều lững lờ, hoàng hôn nhảy múa như nong kim tuyến dưới tay người chuyển động. Bến sông chiều mờ ảo cánh hoa vàng… theo dòng chảy, là hồng vàng hay là dã quỳ tôi chẳng biết chỉ biết hoa nổi trôi theo sông. Thằng bạn huyên thuyên khi tôi hỏi về hoa vàng dưới sông: “Nghe bảo, đó là linh hồn của người con trai chết trẻ hóa thành. Chàng trai yêu một cô gái nhưng rồi vì hiểu lầm hai người chia tay, cũng ngày hôm đó chàng trai biết được bệnh tình của mình. Chàng trai đã nhảy xuống dòng sông mang theo màu hoa vàng mình thích – màu của sự phản bội…”, lời bạn mờ ảo trong chiều bằng lăng tím thơm cả miền ký ức. Có thể là thêu dệt, là sự xảo ngôn của thằng bạn vốn quen với nghề sắt vẫn thấy mình may mắn vì những chiều bình yên ngồi bên sông nhìn hoàng hôn từ từ về cửa chờ đêm.
Còn ít phút nữa đã ngược về phía núi nơi gió chiều thổi những bạt ngàn lau phấp phới như bờm ngựa. Vậy mà, sông chiều nhấp nhô hoa vầng cứ rơi vào lòng những suy tư có chút gì đó lâng lâng như rượu rót vào lòng những nỗi niềm như trúng bùa mê, để ngậm ngùi cho trái đắng. Tình yêu, có ai định nghĩa, có ai rao bán mà nghe xót xa cả tận miền cổ tích. Chiều lặng lẽ thấm mình qua những lá bồ đề rơi xoáy vòng quyến luyến, qua nhịp chuông chùa ngân xa trên đỉnh núi, soi vào mình những chiều nhớ không tên. Cỏ hồn nhiên với thanh âm của đất của tiếng dế gọi bạn tình rả rích về đêm và cả những giận hờn tuổi yêu đương trút lên cỏ… những cái bứt vu vơ khi ai kia lỡ hẹn đứng chờ trăng. Ru về chiều những vẩn vơ mà hoa vàng kia như mời gọi để bước chân ngược núi, để câu nói tạ từ mãi chẳng thành câu. Dẫu biết không thể đi hết bờ cát để tìm lại dấu chân mình sau đợt sóng vậy mà cứ day dứt mãi không nguôi về màu vàng bên sông – cái màu vàng phản bội nghe xót xa lòng mà nằng nặng, mà mắc nợ với cả nỗi bơ vơ…
Đành vậy nhé, tạm xa để về phố núi nơi gió thổi mang cả ngạt ngào hương bazan không thể lẫn và cây trinh nữ khép mình sau những khe khẽ chạm bàn tay. Giấc ngủ chập chờn đến sau những vòng xe lăn bánh với dập dềnh hoa vàng bên sông… dập dềnh cả giấc mơ… như một sự nhập cuộc lạc loài… vào miền yêu. Dẫu biết sẽ còn nhiều dịp gặp lại Hàn Giang trong những chiều mộng mị mà cứ nhớ, cứ thương cánh hoa vàng bên sông dẫu đôi khi nó chỉ là sự hoài cảm, là ngộ nhận… Nhẹ nhàng thôi để hoa vàng bên sông đi vào giấc mộng,… bên tiếng chuông gõ nhịp kinh cầu muộn… Tự dưng thèm được về lại những vùng đất đã qua được gặp lại những con người đã gặp như đi tìm hoài niệm, tìm lại những yêu dấu đã theo hoa vàng trôi theo sông vào chiều mơ mải…
H.C.T
Ai Thương yêu em - Ngọc Sơn

2 nhận xét:

  1. "Dòng sông chiều lững lờ, hoàng hôn nhảy múa như nong kim tuyến dưới tay người chuyển động. Bến sông chiều mờ ảo cánh hoa vàng… theo dòng chảy, là hồng vàng hay là dã quỳ tôi chẳng biết chỉ biết hoa nổi trôi theo sông".
    "Dẫu biết sẽ còn nhiều dịp gặp lại Hàn Giang trong những chiều mộng mị mà cứ nhớ, cứ thương cánh hoa vàng bên sông dẫu đôi khi nó chỉ là sự hoài cảm, là ngộ nhận… Nhẹ nhàng thôi để hoa vàng bên sông đi vào giấc mộng,… bên tiếng chuông gõ nhịp kinh cầu muộn… Tự dưng thèm được về lại những vùng đất đã qua được gặp lại những con người đã gặp như đi tìm hoài niệm, tìm lại những yêu dấu đã theo hoa vàng trôi theo sông vào chiều mơ mải…"
    Vẫn không thể lẫn vào đâu được giọng văn mượt mà, đầy tâm trạng, dạt dào cảm xúc của tác giả. Hình như tất cả cảnh vật, con người trong mỗi bài viết đều được tác giả chắt lọc, vắt ra từ trái tim, từ những hòn than kỷ niệm đang âm ỉ đâu đó, chỉ chờ có dịp là bốc cháy lên thành ngọn lửa. Mỗi tản văn của Hà Công Trường đều ở dạng ấy. Tôi đọc thích lắm tuy nó man mác buồn, man mác đau nhưng rất thích vì nó đầy chất thơ, đầy nhân văn, đầy hồn người.
    Chúc mừng tác giả.

    Trả lờiXóa
  2. Sang thăm em, đọc "Hoa vàng bên sông...". Nhưng thật là tội nghiệp và đáng trách cho tràng trai khi trẫm mình xuống dòng sông mang theo màu hoa vàng vì một sự hiểu lầm trong tình yêu. Hãy để hoa vàng trôi sông như một nét đẹp lung linh sắc màu sự sống

    Trả lờiXóa