20/5/12

PHẢI SỐNG KHÁC THÔI! NGHÈO MÀ CÓ TÌNH

   Đông Hòa
   Nước mắt đầy rơi nhòe bàn phím
   Sợ thời gian quét bụi chữ tâm hồn
         Đang ngồi gõ một cái truyện ngắn mà khi mình nói ý tưởng cũng như nội dung của nó đã có hai người bảo mình nên viết thành một tiểu thuyết. Mình suy nghĩ lung lắm nhưng nghĩ mình tài thô học thiển nên sẽ để nó là một truyện ngắn sau đó có thời gian và hiểu hơn sẽ viết lại. Đêm khuya ngồi gõ và bí từ lại lang thang mạng nghe mấy bài hát, hồi chiều thằng bạn bảo đang có bài hát hay và ý nghĩa lắm vào nghe nhé. Tôi gõ tên bài hát "Sinh viên nghèo" và nó đây ạ.Xin hãy nghe và nghiệm ra một điều gì đấy có ích cho mình nhé


Bài hát Sinh viên nghèo do Quang Anh thể hiện
          Với tôi - tôi không cầm được nước mắt khi nghe ca từ của bài hát bởi mối đồng cảm sâu sắc.  Cũng qua một thời sinh viên không đến nỗi gian khó như một số người bởi bên tôi có nhiều bạn bè luôn tận tình giúp đỡ (cũng có thể họ đang trả ơn cho tôi). Bên cạnh đó, con đường đến với giảng đường của tôi khác với những người khác trong lớp bởi trước khi là một sinh viên tôi đã là một người đi làm thuê với đủ cơ số nghề và dành dụm được một ít tiền. Tôi bước vào cuộc sống sinh viên với bước chân của một người từng trải cuộc sống, mưa nắng cuộc đời chẳng hề gì và cái luật "ma cũ bắt nạt ma mới" với tôi không hề xảy ra. Thế mà tôi đã khóc òa ngon lành như một đứa trẻ khi cả lớp tổ chức sinh nhật cho tôi điều mà tôi không ngờ (thú thực đến bây giờ tôi chỉ mới có 2 lần tổ chức sinh nhật một lần ngày đó và một lần cùng nhóm anh em Ngũ quỷ). 
          Nhớ lại ngày ấy, ba mẹ tôi mong tôi vào đại học để cha mẹ mừng cũng bởi "bây giờ ra đời có chữ mới không bị người ta khinh con ạ". Không phụ ba mẹ tôi đã vào đại học trong nụ cười mãn nguyện của ba kèm theo cái nhìn lo lắng và tiếng thở dài của mẹ. Trước ngày nhập học ba mẹ tiễn ra xe, cô bác trong họ người ít kẻ nhiều đều dúi vào tay tôi "dăm đồng bảy chữ" còn mẹ tôi lần dở chiếc khăn tay đưa cho tôi nắm tiền chợ được vuốt phẳng phiu. Cầm nắm tiền mà thấy nặng trĩu, nghe rõ trong đó cả những hơi thở mệt nhọc, thấy cả dáng oằn người và cả mùi mồ hôi chát mặn của mẹ. Khóe mắt cay cay và nước mắt cứ thế rơi, mẹ lau nước mắt rồi khẽ rủa thầm "cha mi lớn rồi còn khóc nhè". Nói vậy nhưng nước mắt mẹ chảy tràn qua từng vết hằn thời gian. Nước mắt mẹ đã rơi quá nhiều cho chúng tôi khôn lớn, mẹ đã giấu những niềm đau thầm lặng để anh em chúng tôi lớn khôn. Tôi để ý chưa bao giờ mẹ tôi sắm cho mình một cái gì mới, bao giờ mẹ cũng bảo "tau có đủ rồi bây cứ sắm cho bây đi". 

           Quê tôi nghèo lắm đó cũng là lý do mà suốt 4 năm đại học chưa bao giờ tôi ngỏ lời mời bạn bè về nhà chơi. Sợ lắm khi ba mẹ nghe được những lời nói vô tư của bạn bè "nhà anh vui hi, chẳng có chi cả đêm nằm thấy cả sao luôn như khách sạn năm sao á". Đất "chó ăn đá, gà ăn sỏi" nên không thể phát triển được gì ngoài trồng cây cột điện đã thế thiên nhiên ưu đãi năm nào cũng cho vài trận bão, dăm trận lụt. Tôi còn nhớ như in năm thứ 3 đại học quê hương lũ lớn cả làng quê chìm trong biển nước, ngồi học mà như lửa đốt. Thương và lo cho ba mẹ già yếu ở nhà nhưng không thể về nhà được bởi đường ngập đến khi nghe giọng ba mẹ qua điện thoại mới thấy mừng. Giọng ba tôi ngập ngừng, tôi linh cảm có chuyện không hay rồi ba cũng nói "tháng này con tiêu tằn tiện nhé ba mẹ không gửi tiền cho con được vì cần sửa lại nhà". Tôi dạ "ba yên tâm con sẽ lo được mà". 
                                Gia đình lớn Văn K31              
         Đêm nay ngồi nghe bài hát này xúc cảm và nhớ lại những tháng ngày ấy, nhớ những gương mặt thân quen của lớp. Bây giờ ra trường mỗi đứa một phương, có đứa đã lên chức mẹ (con trai chưa có ai hết). Đứa làm báo đứa tiếp tục nghề của thầy đứa thì kinh doanh và đứa đi theo con đường quan chức...v.v. Cuộc sống là vậy "hợp rồi tan" chỉ mong rằng trong lòng mỗi người luôn nhớ về gia đình lớn và đừng để đánh mất mình trong cái xã hội này. Đừng sa ngã, đừng vì lợi danh mà bán rẻ anh em, bè bạn, cũng như lương tâm. Đừng để tiền tài làm mờ đôi mắt... Nói ra những lời này tôi cũng đang tự răn mình, khuyên mình và nhắc nhở. Một lúc nào đó thấy mệt mỏi thấy lòng xao động hãy nghe bài hát và dừng lại đúng lúc nhé. 
            Cuộc sống đầy thăng trầm và biến đổi, thời gian rồi sẽ phủ bụi lên tất cả để đi vào lãng quên. Chỉ mong đôi khi trên ngược xuôi đen trắng của cuộc đời ta vẫn nhớ vẫn thấy trong tâm mình khắc ghi dòng chữ nhỏ "nghèo mà có tình" nhỏ thế thôi mà đã mấy ai làm được... 
A di đà phật 
Đ.H

8 nhận xét:

  1. Đọc mà cũng rưng rưng cùng. Ơi cái thời khốn khó! Ơi những người cùng cảnh ngộ. Giờ đây ra trường rồi nào cũng khá gì hơn? Giá cả phi mã, đồng lương còi cọc vẫn cứ phải sống Trường ơi! Mà kệ cha nó nghe, đếch sợ bố con thằng nào cả. Chúng bay nhiều tiền thì ông đây nhiều chữ. Tiền sẽ hết, còn chữ thì mãi mãi còn. Chúc em ngày chủ nhật vui vẻ và tư duy tiếp cái truyện ngắn kia, khi có điều kiện sẽ nâng thành tiểu thuyết nha.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. @ gửi anh Xuân My: Vừa viết xong tản văn về hoa bằng lăng, lại đụng hàng nữa rồi. Cảm ơn anh nhiều thì em cũng đã niệm câu từ cửa phật từ bi hỷ xả rồi mà anh. Dạ em sẽ cố gắng, em chúc anh luôn vui và hạnh phúc anh nhé

      Xóa
  2. Trần Nhã My20:58 20/5/12

    "Trước ngày nhập học ba mẹ tiễn ra xe, cô bác trong họ người ít kẻ nhiều đều dúi vào tay tôi "dăm đồng bảy chữ" còn mẹ tôi lần dở chiếc khăn tay đưa cho tôi nắm tiền chợ được vuốt phẳng phiu"
    Chị cũng ngậm ngùi rưng rưng vì cái tản văn này...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. @ gửi chị Trần Nhã My: Cảm ơn chị dâu đã sang thăm và động viên em, chúc chị dâu một tuần mới dồi dào sức khỏe luôn vui và hạnh phúc

      Xóa
  3. HÌ HÌ! ĐẾCH BIẾT NÓI GÌ. VÀO CHƠI VỚI ÔNG ANH THÔI ROÀI ĐI RA. VUI NHA!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. @ gửi mucdongphonui- đức minh: cảm ơn cu út nhé. hehe một thời đầy nước mắt, đầy ưu tư và luôn đè nặng cả tâm hồn bé à

      Xóa