Hãy để anh yêu em sau mồ sâu đất lạnh…
Hà Công Trường
Đêm buông xuống thật
nhanh mang theo chút gió lành lạnh. Đêm yên ắng nghe được tiếng muỗi hòa vào
trong tiếng sóng đêm rào rạt vỗ bờ. Buồn! Nỗi buồn như từ vạn thuở len vào tim
nhè nhẹ mang nỗi đau ẩn dấu vào đêm -
đêm xác xao cuộn vào lòng những thổn thức… chợt hỏi biển có mặn bằng nước
mắt hay không? Chiều nay vừa đón bạn ghé chơi, thằng bạn thân thuở còn cắt cỏ ở
quê nhà rồi đánh đu đến cả những ngày trên rừng sâu “sáng làm chó, chiều làm
trâu” kéo mây, gùi gỗ… vạch bụi, luồn rừng… Ngày đó, thức ăn toàn thứ lạ những:
Me đá, lá cây Mì chín, lá Lằng làm rau sống… thế thôi mà nhai nhồm nhoàm, mà ngấu
nghiến đến ngon lành. Giờ bạn sau năm tháng lang bạt đã tạo nên thương hiệu, cuộc
sống đủ đầy vẫn vẹn nguyên tình cảm xưa… mà cái thằng đến lạ bắt tay mình mà
rươm rướm nước mắt đến độ phải chửi đổng lên hắn mới thôi.
Hai thằng chém đủ thứ
chuyện trên trời dưới đất, rồi hắn về. Tiễn bạn xong mình quay lại thì ra hắn cố
tình để quên chiếc phong bì trong cuốn sách… kèm theo mấy dòng chữ “tao gửi
mày… đừng lo nghĩ gì hết, cố gắng lên nhé”… Ba triệu là số tiền nhỏ với bạn
nhưng với mình là quá lớn, lại câu chửi đổng quen thuộc mình bấm số gọi cho nó…
Đêm ngồi chờ nó bên chai rượu vơi đi vài ly… trong nước mắt. Hắn và vợ ra đúng
hẹn, sau vài ly xã giao mình đưa phong bì cho nó… rồi phủ đầu bằng câu dỗi: “nếu mày không nhận lại tao không nhìn mày nữa”,
thằng bạn chưng hửng: “mày sao vậy?”.
Đáp lại tiếng nó là sự im lặng của mình và tiếng vỗ ì ầm của sóng… rồi mình nói
thật nhiều, vợ chồng hắn nước mắt rấm rứt rồi cũng cất đi cái phong bì vào túi “mày lạ quá”. Mình ầng ậc nước mắt trước
tình cảm chân thành của vợ chồng hắn nhưng biết làm sao được… có ích gì nữa đâu
việc gì đến rồi sẽ đến chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Có được người bạn như vợ chồng
nó đã là niềm hạnh phúc lớn của cõi tạm này rồi. Màn đêm giấu trong mình tất cả…
rơi vào đêm thôi vào những chông chênh những dư vị ngọt ngào của tình người dẫu
là ngắn ngủi… đừng buồn nhé bạn tôi ơi… chỉ vậy thôi mà nước mắt đã nhòa có lẽ
rồi giã biệt, rồi tháng năm sẽ phôi pha, cỏ sẽ phủ xanh trên nấm mồ của kẻ bạc
mệnh… có lẽ… Vợ chồng hắn ong ỏng: “mày lại thế rồi? cố lên nhé… đừng từ bỏ”. Mình
cười nhẹ gật đầu… ngoài kia sóng vỗ lên những thanh âm của bản tình ca cuối cùng
rồi trở về yên lặng… cái yên lặng ngàn sâu hung hiểm khôn lường. Đêm tĩnh mịch
đêm như hơi thở mỏng manh của linh hồn vừa hóa thành ngôi sao sau tiếng cú đêm
xé tan sự yên bình. Đêm ngậm cười nằng nặng một bước chân ru trên cõi nhân gian
hỗn tạp… cõi tạm mỏng tang như thanh âm nhẹ giữa đêm trường.
Còn lại một mình với
bao nghĩ suy đêm đầy ngờ vực, có còn không tình yêu chung thủy? Có còn không thứ
tình yêu không bị vật chất hóa? Và còn không thứ tình yêu không tính toan đổi
chác? Có còn không…? Những suy nghĩ chìm vào đêm đặc quánh ngập ngừng… vọng lại
tiếng cười ngả ngớn sau những ngón tay thô mò mẫm, tiếng hổn hển, tiếng mở khuy
gấp gáp… nhồn nhột đêm, vật vã đêm. Có lẽ tình yêu bây giờ vẫn còn sự chung thủy,
sự rung động của hai trái tim nhưng nó sẽ bị ăn mòn theo tỷ lệ thuận của túi tiền
và tan chảy ra trong vàng… Cuộc sống hiện đại con người trở nên toan tính trong
cả tình yêu… và chỉ sau một đêm tất cả đổi thay nhanh chóng… trái tim thành kẻ
lừa dối trắng trợn và tình yêu trở thành thứ để đổi chác, trở thành hàng hóa để
đặt lên bàn cân. Những lời thề thành kiểu “thề
cá trê chui ống” biến con người giả dối với chính bản thân mình, em sẽ yêu
anh đến muôn đời nếu tiền của anh như “niêu
cơm Thạch Sanh”… và tình yêu bây giờ không chỉ là sự “môn đăng hộ đối” mà còn cả “yêu
anh tôi được gì?”. Sẽ không ngoa nếu cho rằng tình yêu chân thành bây giờ
đang bị coi rẻ, đang bị giết dần theo sự phát triển và sự văn minh của những
váy ngắn chân dài, của tóc nhuộm đa quốc gia và cả sự hở hang của văn hóa thời
trang… Tiền và quyền lực trở thành chúa tể của tình yêu, thứ tình yêu “một túp lều tranh hai trái tim vàng” chỉ
còn trong cổ tích giữa thế kỷ XXI. Hoang mang và hụt hẫng, niềm tin trở thành
thừa trong những khệnh khạng áo gấm và tình yêu với họ chỉ là những đồng tiền
xanh nhét vội vào trong áo ngực… Tình yêu bây giờ có còn không sự run rẩy của
hai trái tim loạn nhịp vì nhau? Có còn không sự tự nguyện đến với nhau hay là
vì… tất cả rơi tõm vào đêm thinh không tiếng lặng đến ghê người.
Đêm nay vẫn bên sóng biển
của xứ Đà thấy nhớ… đã có những tháng ngày hạnh phúc bên em để rồi đánh mất.
Lòng vẫn đau và nghe tâm hồn tự phân làm hai “biết đâu như vậy lại tốt hơn” khi
nhận niềm đau về mình để em hạnh phúc. Nếu còn em ở bên có lẽ giờ em đau khổ, sẽ
khóc vì tôi hay sẽ lạnh lùng ra đi như rũ bỏ một gánh nặng… Nhưng khi em rời xa theo đúng cách mình muốn
lòng anh lại quặn đau vì nhớ, nỗi nhớ đến khổ sở và hôm nay trước biển anh hét
lên thật to để xua đi nỗi nhớ. Sóng quyện vào nỗi nhớ, quyện lên những niềm đau
và quyện vào tiếng hét… tạo nên tiếng lòng của trái tim đau… Tháng ngày trôi
nhanh, không biết em sẽ khóc hay mỉm cười khi chợt nghĩ về anh, còn anh có lẽ
sau cái nhắm mắt sẽ mặc cho nhân thế lặng lờ trôi. Rồi thời gian sẽ phủ bụi lên
tất cả… những nhớ nhớ, quên quên sẽ nằm im trong ký ức chỉ riêng tôi vẫn nhớ em
đến khôn nguôi… “Hãy để anh được yêu em
sau mồ sâu đất lạnh…”, dẫu âm thầm nhận ra nước mắt đã rơi tự khi nào lặng
lẽ. Dạo này hay nén tiếng thở dài hay thức khuya như sợ nhắm mắt lại thời gian
sẽ trôi nhanh hơn vậy mà… nào níu được thời gian. Trôi vào đêm lững lờ hình ảnh
em như hiện hữu vẫn môi cười… cố vòng tay vào đêm – đêm vỡ òa và em tan biến…
nước mắt rơi thầm lặng vào cát… ngoài khơi xa biển vỗ sóng kéo bình minh lừ đỏ…
Có còn gì trong đôi mắt dõi về phía em… ngày qua vội vã đêm mở lòng chào đón một
linh hồn bay lên… bay lên… và chợt thấy mình đang bay lên khi chiếc đồng hồ cát
thời gian ngừng chảy… Trong cuộc sống khi
cái gì vuột khỏi bàn tay của mình mới thấy tiếc… tình yêu cũng vậy. Chúc cho ai
đang yêu, đã yêu và sẽ yêu hãy luôn nâng niu trân trọng hạnh phúc mình đang có…
đừng giống như tôi vì những giận hờn vu vơ mà đánh mất đi tình yêu của mình để
rồi hối hận muộn màng. Giờ đây bên những
tháng ngày ngắn ngủi tôi dặn lòng mình nuốt nước mắt vào trong… giấu đi bao yêu
thương và nhớ. Ngoài kia sóng vỗ nhè nhẹ loang vào đêm như nhủ thầm… như ôm trọn
vào lòng bao dung nỗi đau khi trái tim loạn nhịp. Ước gì được tan vào biển mà
hình như chẳng cần ước… chỉ là nhanh hay chậm dù sao đi nữa… Hãy để anh yêu em
sau mồ sâu đất lạnh nhé em… dẫu biết em đã quên… và anh không còn là hiện hữu…
Đếm ngược thời gian ngày tháng mà cuộc đời dành riêng anh…
Đêm biển và sóng nhớ
Đà Nẵng 16/03/2013
H.C.T
Tản văn xúc động, thấm đẫm tình yêu thương. Từ số tiền 3 triệu của bạn cũ, tác giả đã hồi tưởng, thả dòng ký ức về mối tình đã vuột khỏi tầm tay với bao dằn vặt, đớn đau về lẽ đời, về lối sống hiện đại. "Sẽ không ngoa nếu cho rằng tình yêu chân thành bây giờ đang bị coi rẻ, đang bị giết dần theo sự phát triển và sự văn minh của những váy ngắn chân dài, của tóc nhuộm đa quốc gia và cả sự hở hang của văn hóa thời trang… Tiền và quyền lực trở thành chúa tể của tình yêu, thứ tình yêu “một túp lều tranh hai trái tim vàng” chỉ còn trong cổ tích giữa thế kỷ XXI". Phải đau lắm mới viết được những dòng này. Nhưng Trường ơi! Cho qua đi để mè sống em ơi! Hãy "Vịn câu thơ mà đứng dậy" em nhé. Thế gian này còn nhiều người tốt lắm, trong đó có phải đẹp. Hãy tin, hãy yêu đi, đừng sợ, "...bên những tháng ngày ngắn ngủi tôi dặn lòng mình nuốt nước mắt vào trong… giấu đi bao yêu thương và nhớ" em nhé. Chúc em bình an, vui vẻ và tiến tới.
Trả lờiXóa@ anh Xuân My: Dạ vâng ạ em đang cố gắng cho qua để sông nốt "một kiếp tàn trong cung đàn lỗi nhịp" đây anh ạ/ Cảm ơn anh luôn quan tâm và động viên em. chúc anh sức khỏe
XóaĐừng mãi thế! Nỗi buồn nào thì cũng qua đi thôi. Hãy cố gắng lên em! Cuộc đời này cũng còn nhiều hoa thơm trái ngọt; Còn nhiều đích phải đi; Nhiều việc phải làm...
Trả lờiXóa@ anh Nguyễn Thế Yên: Em đã dặn lòng buồn hết hôm nay thôi vậy mà... em sẽ cố để quên đi hết thảy, ước gì conng]ời mình là một rô bốt có thể thay thế khi bị hỏng hóc thì hay biết mấy?
XóaEm viết gì mà cứ như em đang mang căn bệnh quái ác nào đó vậy?!
Trả lờiXóaChúc em bình an!
@ Trần Nhã My: Cảm ơn chị dâu, cuộc sống tuần hoàn, nhân gian thật giả lẫn lộn. Có thể đúng mà cũng có thể là dự cảm chị dâu à. Dẫu sao đời mong manh lắm nên cứ phải trân trọng chị dâu nhỉ?.. chúc chị dâu luôn hạnh phúc thành công... mong rằng sẽ có dịp em về Tây Ninh
Xóa