NHỮNG GIAI TƯ ĐÊM BIỂN
Đông Hòa
Tôi ra lại xứ Đà mà
không hẹn trước nên được chiêm ngưỡng cái e ấp, cái ngập ngừng, cái bối rối rối
thẹn thùng trong phút giây gặp gỡ của Đà. Xa Đà dễ chừng hơn ba năm vậy mà ngỡ
ngàng quá đỗi, Đà bây giờ không còn ngai
ngái xuân thì mà vụt thành thiếu nữ. Câu nói: Đà đổi thay trong từng chớp mắt để
có người đêm ngủ dậy mở mắt rồi la oai oái nghĩ mình bị lạc vào nơi khác không
đùa chút nào. Những nẻo xưa thân thuộc như đếm nay lạ lẫm với tôi – tôi như lạc
trong ký ức của chính mình trong từng hoài niệm. Đà hôm nay lúng liếng, mây mẩy
hút hồn trong đôi mắt của những khu đô thị chằn chặn mà ngăn nắp… Tôi gặp lại
Đà qua sự náo nhiệt mà trong trẻo của 29/3 của ngõ ngang lối dọc trên bàn cờ để
rồi thu vào tầm mắt tất cả những hơ hớ nõn nà của đương xuân phố xá. Tôi yêu Đà
và yêu tiếng biển đêm vỗ vào bờ… những võ vàng mong manh mà sâu lắng.
Tha thiết
với biển như kẻ nghiện thuốc, như cá nhớ dòng sông tôi len lén đi, cái đi như sợ
bị ai bắt gặp mình vụng trộm dẫu đã năn nỉ xin người quản lí và nhận được cái gật
đầu trong nghi ngờ. Cũng phải thôi bởi anh không tin tôi đi mà trở lại và cũng
bởi lẽ với anh biển đêm có gì đâu mà khiến tôi say mê đến thế. Cứ ra xứ Đà tôi
lại ngồi hàng giờ bên biển chỉ để nghe sóng, chỉ để nằm dài cho sóng vỗ miên
man vào thân. Hôm đầu tiên không yên tâm anh đi theo tôi với đôi mắt e dè canh
chừng như sợ tôi sẽ hòa vào với biển, với tiếng sóng trùng khơi để tan đi theo
những bọt nước vỡ vụn chạm bờ. Đêm sâu hun hút như huyền thoại đem theo những huyễn
hoặc lôi cuốn tâm hồn tôi tưởng như không bao giờ dứt, yên lặng đến vô ngần. Anh
bảo: “Anh mời em uống rượu nhé? Rồi không đợi tôi trả lời anh đi chừng mấy phút
quay về với đầy đủ cho một đêm nhâm nhi… Đêm lại trôi về tĩnh lặng chỉ còn hai
bóng người lặng lẽ rót cho nhau những cay đắng đầy ly dốc trôi tuột vào cuống họng
đến ngọt ngào những xót xa. Biển vỗ những âm thanh mằn mặn muối, vỗ những nhịp
nhàng trong tiếng hò của ngư dân sau một ngày mệt nhoài kéo lưới bễ. Trên bãi
cát hòa với tiếng sóng vỗ ì oạp vào chân là tiếng thở dài của anh xen với tiếng
kể nhỏ dần của tôi… câu chuyện về cuộc đời, về bản thân tôi đắm chìm trong biển
và rồi anh nắm lấy tay tôi trong những giọt nước mắt: “Khổ cho em quá”… Tôi cười…
tiếng cười ầng ậc vỡ vụn cả bao nhiêu ánh đèn câu chiếu xuống biển đêm như kim
tuyến… vỡ vụn cả đêm bao dung, cả sự lạnh lùng giấu sâu trong tâm hồn. Đêm đồng
lõa với tiếng khóc và sóng vỗ mạnh hơn như chia sẻ như cười đùa… bông lơn.
Tôi nằm dài lên bãi cát rồi huyên thuyên để nước mắt
anh thôi rơi: “Cuộc sống vô thường, chuyến đi nào cũng nhiều gian truân… và mọi
thứ đều có đích của nó… chỉ là ngắn dài khác nhau mà thôi…”. Đêm nằng nặng nhịp
thở như có điều gì đó nghèn nghẹn như có gì oán thán sẻ chia, anh hỏi: “Người
yêu em đâu”?. Tôi lắc đầu – cái lắc đầu như thành thói quen trước mọi câu hỏi
thêm một nụ cười – nụ cười đủ vị: “Em còn độc thân hay nói đúng ra tình yêu là
thứ xa xỉ với em… xa xỉ như thời gian em có được… Người ta đến rồi đi để lại
cho em những vết thương rỉ máu cũng phải thôi bởi ai muốn… thành thiếu phụ hoặc
em chưa đủ tốt hoặc có thể em sợ tình yêu em sợ những thất bại khiến tim em ngừng
đập sợ tất cả… để sống với cô đơn thăm thẳm sâu như lòng biển. Ngậm ngùi đêm với
tiếng giục về đúng giờ của anh… để lại sau lưng đêm mơn man ru khẽ những giai
tư rỉ rả tiếng tơ buồn… Bình minh biển nhộn nhịp với những nhộn nhạo vốn có của
cuộc sống khiến tôi nhanh chóng về với chiếc giường thân thuộc và nhốt mình
trong đó. Biển sáng không thanh bình mà đầy rẫy những cặp mắt lừa dối, những
mánh khóe, những nụ cười xu nịnh và cả những mưu mô tởm lợm hiển hiện trước ánh
sáng của hừng đông… một cảm giác buồn nôn nhờm nhợm… tôi nằm chờ đêm để đắm
mình với biển.
Đêm xuống chậm rãi, tôi lững đặt bước chân ngập ngừng
lên bãi cát như sợ rằng đêm sẽ tan ngay nếu bị tiếng động làm giật mình. Hít
sâu vào lồng ngực cái mặn mà của biển, cái rì rào của những sóng dưới mạn thuyền
– những con thuyền câu dập dềnh huyền ảo như những vì sao. Biển đêm trải mình
ra với tâm hồn với mơn man xoa dịu, với lúng liếng say tình. Chợt cười khi nhớ
lại ban chiều đi qua anh quản lí bảo: “Hôm nay anh không đi với em nhưng nhớ về
sớm nhé”, tiếng dạ vâng còn văng vẳng tôi đã chạy thật xa như sợ anh níu lại, sợ
trễ hẹn với biển với đêm thao thiết khôn nguôi. Đêm dịu dàng vỗ lên nỗi đau những
tiếng thủ thỉ ngàn đời, tiếng tỉ tê ru tôi vào giấc mộng huyền thoại… Giấc mơ
nói về cậu bé ôm nỗi đau đi về với biển để hóa thân thành những con sóng ngày
đêm tung tăng bên bờ cát… giấc mơ rì rào. Đêm nay biển vắng, những con sóng chạy
dài xóa đi dấu chân kí ức cũng có thể cậu bé kia đang mơn trớn bờ, đang dùng
bàn tay sóng của mình xoa dịu đi những vết thương để trả lại cho bờ cát sự mịn
màng, xinh xắn. Trong cái mênh mông sâu thẳm biển thả hồn theo những tiếng cười
vui của ngư dân sau mẻ lưới lớn, đâu đó trên những chiếc thuyền câu tiếng hoan
hỉ sau mỗi lần kéo câu cứ ngân dài không dứt, theo những chú mực trắng hồng nằm
sõng sượt trên thuyền. Đêm bình yên hay chĩnh tôi đang nghĩ thế, có lẽ đêm đã
che bớt đi những lọc lừa man trá của cuộc đời và khẽ chạm vào đó những yêu
thương tha thứ… Đêm cho tôi tĩnh lặng để suy nghĩ lại về mình về những tháng
ngày đã qua và về em… Tôi không trách em vì ai cũng có ước mơ của riêng mình
cho hạnh phúc mà hạnh phúc của em là tiền – thứ mà tôi không có… và em đâu dại
gì đem cuộc đời mình đánh cuộc vào tôi… kẻ đếm ngược thời gian cho sự hiện hữu
giữa đời. Đến bây giờ lại thấy mình ích kỷ khi bắt em phải yêu tôi – cảm ơn em
nếu không bây giờ tôi đâu thể thanh thản để chờ đợi giây phút xa rời cõi tạm…
Em à! Biển đêm nay rất đẹp, đẹp như em như những nụ
cười giòn tan của em vậy… nhưng anh sẽ không ích kỷ giữ nó lại cho riêng mình
mà để nụ cười ấy đi về miền mơ ước của em. Anh sẽ luôn cầu cho em hạnh phúc… và
cảm ơn em thật nhiều mong nước mắt thôi đừng rơi trên cuộc đời em… có như vậy
anh sẽ vui lòng lắm… vui như con sóng vỗ mãi bờ thành tình khúc. Đêm sâu như
nút… mang đến bao nỗi hiền hòa lại cứ mong muốn vẩn vơ được ôm biển vào lòng cho
sóng xóa đi những vướng bận trần ai… để được tan ra để được vui cười răng rắc
cùng gió vi vu. Gió từ ngàn xa mang theo chút lành lạnh của hơi biển, chợt khẽ
khàng đôi bàn tay quơ vào đêm như tìm một bàn tay – chợt lạnh lùng, chợt xót xa
đôi bàn tay nắm hờ đêm cô tịch. Tiếng chuông điện thoại xóa đi tất cả tiếng anh
quản lí âm trầm… về đi em cho anh còn đóng cửa khuya rồi… Khe khẽ bàn chân như
chú mèo trên cỏ tôi rời xa dần biển… vẫn ngoái nhìn sợ làm đau bờ, làm đau biển
đêm sâu thăm thẳm và có một điều lạ lẫm… tôi biết mình sẽ còn gặp lại xứ Đà, hội
ngộ biển đêm cho đến lúc giã từ…
Đêm mai không còn biển nữa bởi tôi sẽ quay lại với
nhịp sống thường ngày với những nhộm nhoạm, những vật lộn mang tên cuộc đời và để chuẩn bị
cho lần gặp lại xứ Đà… Mà những lần gặp là những lần hi vọng như ngọn nến trong
đêm trời đầy gió… nhưng tôi biết mình vẫn luôn cười bởi thao thiết lắm biển tôi…/.
Kỷ niệm đêm biển xứ Đà 09/03/13
Đ.H
Biển xứ Đà ở đâu mà em viết hay thế, tâm trạng da diết thế? Đà Nẵng phải không? Em ra xứ đó có việc gì mà để người quản lý quản chặt vậy? Vẫn lang thang cô độc vậy ư? Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi? Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt? Đọc mà thương.
Trả lờiXóaChúc em tuần mới nhiều niềm vui nhé.
@ gửi anh Xuân My: Dạ biển xứ Đà là Đà Nẵng đó anh à. Dạ ra ở đó thì họ quản lý anh nà... Cảm ơn anh ạ. Chúc anh luôn vui
XóaTrời đất! Biển và đêm, đẹp nhưng buồn và cô đơn quá Đông Hòa ơi!
Trả lờiXóa@ gửi anh Nguyễn Thế Yên: Dạ vâng người buồn cảnh có vui đâu bao giờ
Xóa